Thông tin
Mợ Ơi
Truyện – Tiểu thuyết
3
Đánh giá
Nghe sau
Tác giả
Tiến Nhân
Giới thiệu nội dung
Phần 1 Con không biết cái thời con bập bẹ học nói con đã gọi tiếng "Mợ" ấy như thế nào. Nhưng con nhớ, tới ngày con cắp sách vào lớp vỡ lòng, trong một lần bị phạt úp mặt vào bảng con nức nở khóc gọi... Mợ ơi! Ngay lập tức một đống tiếng cười rộ sau lưng con, khi con đã đến tuổi biết xấu hổ rồi. Sao con không được gọi Mợ là Mẹ, là U hay là Bầm như những đứa trẻ khác? Và có bài hát ru con nào dành cho Mợ không? Có lẽ con đã lăn vào lòng Mợ để hỏi về điều ấy. Mợ cười xoa đầu con rồi cúi xuống hôn vào má thằng út bé bỏng của Mợ. Chắc chắn là thế rồi, phải không Mợ? Thế mà... Mợ lại nỡ bỏ con khi con là đứa trẻ chưa lên mười! Đó là một ngày bất hạnh khủng khiếp nhất đổ xuống đầu đứa con út của Mợ. Ngày ấy...(1) Bầu trời còn u ám bởi một cơn mưa ầm ĩ kéo dài suốt cả đêm. Tiếng sấm và ánh chớp chói lòa trong đêm bao giờ con cũng vòng tay ôm chặt lấy Mợ. Đêm ấy chắc cũng vậy. Có lẽ Mợ đã gỡ tay con ra, vụng trộm với tất cả, bước ra khỏi nhà lặng lẽ và không đóng cửa. Mợ bước vào cái ánh sáng nhập nhoàng khi trời chưa sáng với đôi vai gầy cả đời tần tảo gánh hàng đi chợ phiên ở một nơi rất xa - Phiên chợ cuối cùng!
Có thể bạn cũng thích









